An Linh Thơ

Ngày xưa tôi đến An Linh 
Chùa hoang sơ quá ngỡ mình bơ vơ
Nhìn quanh cảnh vật hững hờ
Con kênh An Phú lờ đờ trước hiên
Nhớ Thầy ánh mắt sâu hiền
Vào thăm nghe tiếng gọi liền tên tôi
Thầy ôi ! lắm những năm rồi
Hôm nay gặp lại bồi hồi biết bao…
Thế là một thoáng hôm nào
Khuyên tôi tiếp tục phong trào áo Lam
Hợp thêm chú Vĩnh ngành nam
Thầy trò chung sức nhau làm cho nên
Tâm duyên kiên cố vững bền
Đạo hữu tiếp sức xây nền An Linh
Tuổi thơ tụ lại với mình
Như thêm tiếng hót tự tình vang xa
Cùng nhau tu học hát ca
Sinh hoạt tập thể đậm đà anh em
Hay đâu anh Đức bên thềm
Bước vào xin được góp thêm vui cùng
Quê anh ở tận miền trung
Thừa Thiên xinh đẹp điệp trùng nét riêng
Và cô em gái tên Hiền

Xoa dịu những đau thương

Thật là may mắn cho chúng ta! Chúng ta được sinh ra với thân hình lành lặn, có được cơm no, áo ấm, có đủ điều kiện để học tập. Xung quanh chúng ta còn có rất nhiều người kém may mắn hơn chúng ta, họ đang phải chịu nhiều đau khổ. Biết bao nhiêu em bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời đã phải mang thân hình khuyết tật, dị dạng, suốt đời họ phải sống trong mặc cảm và khổ đau. Có nhiều em bé ngây thơ, hiền lành, nhưng vì em sinh ra trong gia đình nghèo khó, cho nên chỉ một ước mơ rất đỗi bình thường: “Ước gì em được cắp sách đến trường!”, thế nhưng nó quá xa vời đối với các em và điều ước ấy không có cơ may trở thành hiện thực nếu như không có người giúp đỡ.